Cuộc sống đi làm
Công việc đầu tiên.
Nhắc tới công việc đầu tiên thì phải nhắc tới việc làm part-time đầu tiên hay công việc full-time chính thức sau khi tốt nghiệp đại học nhỉ?
Rằng thì là tôi đã vào một công ty có người quen của ba tôi, họ xin cho tôi vào làm từ cửa sau. Chà nên tôi đã mặc cảm thật sự, vì những sai sót mắc phải khi làm việc chính là những bằng chứng thép nặng nề giáng thẳng vào mặt chứng tỏ rằng tôi chỉ là một kẻ vô dụng. Không có kỹ năng lẫn chuyên môn, ai đi làm cũng có sai sót, nhưng chỉ vì tôi vào sau đợt thực tập thử việc nên những kiến thức các anh chị lớn mặc định là tôi đã biết thì tôi lại không biết gì cả, có lẽ điều đó làm tôi trở thành gánh nặng trong mắt anh chị vì nghĩ rằng tôi không học được điều gì sau khi thử việc và tại sao tôi lại được vào làm chính thức cơ chứ. Điều đó làm tôi lén rơi nước mắt rất nhiều lần, trên những chuyến xe từ khách hàng về nhà, nặng nề chồng chất từng ngày qua ngày, nhưng tôi không biết kể với ai cả, chỉ biết nỗ lực và cố gắng để làm việc tốt hơn. Nhưng mọi việc không đến đâu cả. Sau một năm khóc quá nhiều thì tôi đã tự tiện nghỉ việc kiểm toán, vừa hết hợp đồng là tôi bấm nút biến luôn. Bỏ mặc những người bạn, những anh chị đã giúp đỡ và chỉ bảo tôi trong công việc, vì đã lựa chọn chạy trốn nên kẻ tội đồ này đã không thể gửi lời tạm biệt đến mọi người lần cuối, để lại những lời hứa dang dở mà giờ tôi chỉ là người ngoài cuộc.
Thế là tôi vô vọng với cái nghề mà mình bỏ ra 4 năm học ở đại học, nó trở thành nỗi luyến tiếc nhưng cũng là một cơn ác mộng đối với tôi, thật kỳ lạ là dù khi buông bỏ tôi đã nhẹ nhõm rất nhiều, nhưng sau đó trong tôi lại dằn vặt vì tiếc nuối. Tôi tiếc nuối những kỷ niệm với mọi người, tiếc nuối một công việc cực khổ, làm tôi mất ăn mất ngủ nhưng hãnh diện trong mắt người ngoài. Để giờ đây điều duy nhất tôi có thể làm là lục lại những tấm hình xưa cũ trong điện thoại và bắt đầu hoài niệm. Có lẽ vì chỉ lưu giữ những kỉ niệm đẹp trong điện thoại nên tôi bắt đầu quên đi những buồn tủi khi xưa, vì trong bộ nhớ điện thoại chỉ lưu giữ những khoảnh khắc khi tôi hạnh phúc. Đến nỗi đã 10 tháng khi nghĩ việc rồi mà tôi vẫn chưa quên được những tháng ngày ấy, có lẻ phải đến 5-6 năm nữa tôi mới có thể quên được, mới đủ dũng cảm để xóa đi những bóng hình quen thuộc mà đến giờ tôi vẫn chưa nỡ xóa trong album ảnh.
Sau 3 tháng thất nghiệp ở nhà, tiền trong tài khoản cạn sạch thì tôi xách đít đi xin việc bán hàng. Công việc nhẹ nhàng, không phải đau đầu tăng ca mỗi tối, lương ổn, và tôi được giao thêm việc kiểm kho vì có kinh nghiệm, thu nhập cao hơn một chút, được bao ở trọ chỉ với 500k một tháng. Mỗi thứ đi vào quỹ đạo, tôi cứ nghĩ mình sẽ làm việc tàng tàng này đến tận khi không thể làm nữa, thì nhiều thứ xảy ra. Gọi sang thì đây là công ty gia đình, dù có nhiều chi nhánh nhưng không đăng ký thành lập công ty, vậy nên cơ bản chỉ là hộ kinh doanh cá nhân. Sếp của mình thì rất giỏi, gây dựng mọi thứ từ hai bàn tay trắng, nhưng sếp không quan tâm lắm tới cách tiếp cận hay quản trị nhân sự của sếp. Vì sếp rất nóng tính, hay trút giận lên đầu nhân viên, mọi người cứ tặc lưỡi cho qua vì biết sếp chỉ là người khẩu xà tâm phật, chớ thật sự rất yêu quý nhân viên của mình. Chỉ là, mình là người có những tổn thương tâm lý từ nhỏ, mình sợ những câu chửi rủa, sợ người khác lớn tiếng với mình. Dù đã vào đời được 2-3 năm nhưng đến tận bây giờ mình vẫn chưa vượt qua được nỗi sợ vô hình đấy. Mình cố tỏ ra gai góc để người khác không dễ dàng bắt nạt, nhưng những gì giả vờ thì chỉ mãi là giả vờ. Trong thâm tâm mình vẫn cứ yếu đuối như vậy. Thế là trong phút mốt mình lại xin nghỉ, không phải là không thể chịu đựng nỗi nữa, chỉ là mình cảm giác thật mệt mỏi, nên mình lại nghỉ việc, dủ rằng mình đã bắt đầu quen dần với mọi người nơi đây, đã bắt đầu làm thân và có chỗ đứng trong công việc. Không biết có phải là tại sĩ diện không nữa haha, nhưng nếu đã ra đi thì tốt nhất là không ngoảnh đầu lại nhìn đúng không? Nếu có thể buông bỏ mọi thứ một cách dễ dàng thì tốt quá…
Mình vẫn chưa biết mình sẽ làm gì tiếp theo. Tiền trong tài khoản có thế giúp mình sống sót đến 3-4 tháng nữa nếu không ăn xài gì nhiều. Chỉ là mình có cái hẹn đi du lịch nước ngoài với bạn đại học vào tháng 5, chắc mình lại lỡ hẹn nữa rồi, dù đã làm xong passport, thứ mà tụi bạn cứ ngỡ mình sẽ trì hoãn tới tận ngày đi, vậy mà đùng một cái nghỉ ngang thế này, mình vẫn chưa biết làm tiếp việc gì lâu dài để mưu sinh nữa?